A story of a fool
Emperor's new clothes
Một câu truyện mà tui thấy bản thân mình trong đó
Một bộ quần áo kiệt tác, chất vải chưa từng có trước đây và họa tiết đẹp hơn mọi bức tranh vẽ. "Ta sẽ mặc nó" - Hoàng Đế nói. Đó là mở đầu cho câu chuyện mà chắc hẳn ai cũng đã nghe qua: "Bộ quần áo mới của hoàng đế" - C. Anderson.
Bộ y phục này chỉ dành cho những ai có phẩm chất và đủ thông thái chiêm ngưỡng - người thợ may nói. Vậy mà, không ai trong triều đình, từ người hầu, quân tướng đến các cố vấn thân cận nhất, thấy được nó. Hoàng Đế cũng vậy, bởi đơn giản, không có bộ quần áo nào để thấy. Và không một ai thú nhận điều này, không ai dám đánh cược vị trí của mình trong cung đình để thừa nhận sự thiếu sót trong phẩm chất và trí tuệ.
Và ngày quan trọng đã tới, Hoàng Đế khoác lên mình chiếc áo mới, đi diễu hành trước toàn dân. "Ô kìa, bộ quần áo tuyệt vời quá". "Đúng là hoàn hảo với vị Hoàng Đế của chúng ta". Người người, nhà nhà khen lấy khen để.
"Ê ông ta không mặc gì kìa". Một kẻ ăn mày ở góc đường la to, cười ha hả. "Đây không có tiền mà còn có quần áo mặc, lão kia làm vua mà không mặc gì, haha". Dân chúng cười theo, rỉ tai nhau sự thật ai cũng thấy, nhưng nhanh chóng im lặng khi quân lính tới tròng đầu kẻ ăn mày vì tội sỉ nhục quân vương.
Và như chưa có gì xảy ra, vị Hoàng Đế tiếp tục sải bước đầy kiêu hãnh với bộ quần áo mới của mình, và tiếng trầm trồ tán dương của quần chúng.
Lão ăn mày là tui đó. Là kẻ ngu ngốc nhất vương quốc. Đã có lúc tui chống chế: "Chỉ ra điểm xấu của người khác là trung thực", mà không phải vậy, nó là ignorance.
- Ngu ngốc vì đánh giá khi người khác làm sai, dù chưa bao giờ dám tự nhìn nhận về mình, để biết rằng bản thân không là ai và không có gì trong tay.
I am a Fool
Why I write
Vì đánh giá người khác đủ rồi.
Viết là để tập trung hơn, để nghĩ thông hơn.
Viết là để không đánh giá xung quanh nữa, là tự vấn bản thân.
Viết là để chia sẽ những ý tưởng.